Ở thôn Trương Trang, Lang Phường, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc nơi tôi làm việc, có một cô gái tên là Vương Quyên (tên cô gái và tên hai thôn của cô đều là hoá danh) đã kết hôn năm ngoái. Trong lễ cưới, các cô gái khác đều có một người cha và một người mẹ, riêng Vương Quyên có những hai người cha và hai người mẹ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Vương Quyên từ nhỏ đã khác với những người bình thường, trông cô bé rất chững chạc, lời nói và hành động giống như người lớn. Khi Vương Quyên còn rất nhỏ, một ngày nọ, cô bé nói với cha mình: “Thưa cha, con không phải đến từ thôn của chúng ta, mà đến từ thôn Triệu. Con tên là Triệu Quyên, cha tên là Triệu Hổ, mẹ tên là Hứa Anh”. Vì khi đó Vương Quyên mới vài tuổi nên cha của cô cho rằng cô đang nói linh tinh và cũng không để tâm lắm. Không ngờ từ đó Vương Quyên cứ lặp đi lặp lại câu nói này. Lâu dần cha của Vương Quyên cũng trở nên tò mò. Một lần có dịp đi ra ngoài ông đã hỏi mọi người về thôn này. Bất ngờ là cách đấy 20 dặm quả thật có một thôn tên là thôn Triệu.
Một ngày nọ khi Vương Quyên học tiểu học, cha của Vương Quyên đã dẫn cô bé đến thôn Triệu. Vừa bước vào thôn, cô bé Vương Quyên đã tỏ ra rất phấn khích rồi giới thiệu từng nhà từng nhà cho cha mình, rằng nhà này là của ai, nhà kia là của ai. Trên đường gặp ai cô bé cũng gọi tên từng người một. Khi đến cửa một ngôi nhà, Vương Quyên bỗng kêu to lên: “Đây là nhà của con”. Vừa nhảy xuống xe đạp, cô bé đã chạy vào nhà. Nhìn thấy Triệu Hổ và Hứa Anh, cô bé đã gọi: “Cha, mẹ”, khiến hai vợ chồng Triệu Hổ kinh ngạc đứng sững cả ra: “Sao cô bé này lại chạy vào nhà mình rồi kêu cha mẹ?” Lúc này Vương Quyên mới nói: “Cha, mẹ, hai người không nhận ra con rồi, con là Triệu Quyên. Năm con chín tuổi bị bệnh chết, sau đó chuyển sinh thành con bây giờ”. Bấy giờ tuy Triệu Hổ và Hứa Anh đã nghe qua những chuyện về luân hồi, nhưng do chịu độc hại từ Thuyết vô Thần của tà đảng nên họ vẫn không tin. Lúc này, Vương Quyên bước vào căn phòng nơi cô bé từng ở, thấy ngăn kéo bàn cô dùng vẫn còn bị khóa, cô bé đi tìm chìa khóa và mở ổ khóa ra, trong đó có đầy sách giáo khoa và đồ dùng văn phòng phẩm mà Vương Quyên từng sử dụng. Nguyên là sau khi Triệu Quyên chết rồi, Triệu Hổ và Hứa Anh vì nhớ con gái nên vẫn giữ nguyên căn phòng cô bé từng ở mà không động đến, sau này cũng có lúc họ định mở ngăn kéo ra nhưng do không tìm được chìa khoá nên cũng không mở ra được. Không ngờ cô bé Vương Quyên lập tức tìm lại được chìa khóa và còn mở được ngăn kéo. Lúc này những người hàng xóm nghe tin nhà Triệu Hổ có người đến nhận là con gái nên đã kéo đến xem rất đông, khung cảnh rất náo nhiệt. Họ vừa bước vào nhà, Vương Quyên đã gọi to tên cô, dì, hơn nữa cô bé còn biết cả tên lẫn họ của mọi người, cô gọi chính xác không sai chút nào. Ban đầu hai vợ chồng Triệu Hổ còn bán tín bán nghi, đến lúc này họ đã hoàn toàn tin rằng Vương Quyên chính là cô bé Triệu Quyên đã chết chuyển sinh, hai người ôm lấy Vương Quyên mà khóc. Từ đó về sau Vương Quyên có hai gia đình, bình thường cô bé đi học thì ở Trương Trang, đến dịp lễ hay ngày nghỉ thì đến thôn Triệu ở một thời gian. Không chỉ vậy, năm ngoái khi Vương Quyên kết hôn, lượng của hồi môn đã tăng gấp đôi, trong hôn lễ còn có hai người cha, hai người mẹ tham dự. Việc này từng một thời đã gây chấn động trong vùng.
Sau khi tà đảng cộng sản chiếm cứ Đại Lục từ năm 1949, nó đã rầm rộ tuyên truyền, giáo dục vô Thần luận, nó cho rằng không có đời sau, không có luân hồi. Con người chết đi cũng giống như ngọn đèn tắt xong rồi là hết, thế nên nó mới dám đấu với trời, đấu với đất, đấu với người; nó tuyên truyền rằng trên trời không có Ngọc Đế, dưới nước không có Long Vương, ta chính là Ngọc Hoàng, ta chính là Long Vương. Từ đó về sau con người không còn tin vào thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo nữa, mà tin rằng mèo đen mèo trắng không quan trọng, chỉ cần bắt được chuột (kiếm được tiền) thì chính là mèo tốt. Do đó trong thiên hạ mà Trung Cộng trị vì hôm nay, điều người ta tôn sùng không phải là Chân – Thiện – Nhẫn, mà là bạo lực, kim tiền, sắc tình; xã hội bây giờ không có ông quan nào không tham ô, không người dân nào không chịu oan ức, không dòng sông nào không bị ô nhiễm, không có lương thực thực phẩm nào không có độc. Ở nước ngoài, một ly sữa bò có thể trở thành một ngành sản xuất lớn, khiến quốc gia đó trở nên cường thịnh, còn ở Trung Quốc một ly sữa bò làm hại cả dân tộc (1). Ở thành phố Lỗ Tây quê nhà tôi có một nhà máy sản xuất nhôm điện phân tên là Tập đoàn nhôm Tín Phát, câu châm ngôn của nhà máy này là “Thà chết vì độc cũng không thể chết vì nghèo”. Quá trình sản xuất điện phân cần nhiều nước ngọt nhưng cũng tạo ra nhiều nước thải. Nước thải ra từ nhà máy này không những không được xử lý mà lại bị trực tiếp thải vào lòng đất thông qua một cái giếng sâu được đào sẵn. Điều này đã khiến cho nước ngầm của toàn huyện bị ô nhiễm, người dân muốn dùng nước chỉ còn cách mua nước từ huyện lân cận thông qua đường ống dẫn đến.
Trung Cộng thật tàn bạo, cả người và Thần đều căm phẫn nó. Vào tháng 6 năm 2002 ở huyện Bình Điền tỉnh Quý Châu, Trung Quốc, người ta phát hiện một tảng đá lớn, trên mặt tảng đá có sáu chữ lớn được xếp ngay ngắn: “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong” đây nhất định là Thần tiết lộ thiên cơ cho con người.
Thần dùng “Tàng tự thạch” để báo trước kết cục của ĐCSTQ. Lịch sử phát triển tới hôm nay, ĐCSTQ đã tích lũy quá nhiều tội ác, viễn cảnh về ngày diệt vong của nó là không thể tránh khỏi.
Nhưng ĐCSTQ không chỉ là một cái tên trống rỗng. Nó bao gồm hàng chục triệu đảng viên, đoàn viên, đội viên. Khi gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ, họ đã thề cống hiến cuộc đời của mình cho đảng, họ cũng đã góp phần giúp ĐCSTQ thực hiện ý đồ của nó trên toàn thế giới. Bởi vậy, khi ĐCSTQ sụp đổ, họ cũng khó tránh khỏi liên lụy.
Người Trung Quốc có câu: “Trên đầu ba thước có Thần linh”. Người xưa cho rằng lời thề vừa thốt ra, Thiên Địa Thần Minh cùng chứng giám, hễ phạm lời thề thì phải chịu tai họa, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Cho đến nay, đã có hơn 380 triệu người Trung Quốc đã từ bỏ tư cách là một thành viên của đảng. Cũng cần lưu ý, những người không phải là thành viên của ĐCSTQ, nhưng lại ủng hộ các chương trình nghị sự của ĐCSTQ, phải nhận ra mối nguy hiểm và tác hại nghiêm trọng mà họ có thể mang lại cho bản thân.
Thế giới đang đứng trước một bước ngoặt. Mỗi chính phủ và cá nhân đều phải lựa chọn cho bản thân: Bảo vệ đức tin, nhân quyền, tự do, các giá trị và đạo đức truyền thống, hay là xoa dịu ĐCSTQ và đứng về phía lừa dối, bạo lực, và hủ bại.
Chú thích:
(1): Ý nói về tình trạng sữa giả lan tràn tại Trung Quốc.
Tham khảo: https://vn.minghui.org/…/218248-tang-tu-thach-bi-an-o…
Nguồn: https://chanhkien.org/…/cau-chuyen-luan-hoi-co-gai-co…
Ảnh: Học viên Pháp Luân Đại Pháp